Hôm nay tôi xin phép chia sẻ với bạn về bài học vô thường
Thông qua câu chuyện của tôi mong muốn gửi đến bạn một bài học ý nghĩa
Trước đó ngày 23/2/2022 tôi gọi video call qua messenger gặp bố và mẹ thì mẹ có đưa máy gặp bà tôi, tôi nhìn mặt bà tiều tụy, hốc hác sau cuộc trò chuyện kết thúc tôi gác máy và đặt vé sáng sớm ngày 24/2/2022 bay về gặp bà đến ngày 4/3 tôi bay vào lại sài gòn.
Một buổi tối ngày 6/6/2022 đúng 18h30′ bố tôi gọi điện, lúc đó tôi đang ngồi chơi với một số anh em ở phòng gym, thấy cuộc gọi của bố như bao ngày khác tôi tắt máy gọi lại cho bố:
Tôi: Bố gọi con a, có chuyện gì không bố?
Bố: con xem sắp xếp về được không chắc bà không qua khỏi?
Tôi: im lặng một hồi khá lâu (vì quá bất ngờ, sốc). Sau một hồi im lặng tôi nghẹn ngào nói bố “mai con đặt vé con về”.
Bố: để bố xem tình hình rồi bố báo sớm.
Tôi: Dạ (nhưng trong lòng vẫn nghĩ và quyết định tối đó đặt vé để sáng ngày mai về chuyến bay sớm nhất có thể với mong muốn về chăm, trực, gặp bà ít ngày có thể).
Sau đó tôi gọi cho mẹ bảo mai con về và gọi cho anh trai cả (anh trai đầu) bảo anh gắng sắp xếp về rồi tôi vội gác máy để đặt vé.
20h37′ (6/6/2022) tôi đặt vé thành công cho chuyến bay 5h45′ sáng ngày mai (7/6/2022).
Bay về thăm, gặp bà, tôi trực 2 đêm trắng không ngủ để ở bên bà, đêm thứ nhất tôi trực bên bà là 7/6 một đêm trắng bà tôi ngủ nhắm mắt được 2-3 phút bà lại tỉnh dậy mở mắt cùng hơi thở kéo mạnh vì cơ thể quá yếu đi nhiều sau vài năm nằm ăn uống…tại chỗ không thể đi lại, 8/6 đêm thứ 2 tôi trực thì đêm đó bà không ngủ bà tôi thức trắng đêm, 2 đêm trực bên cạnh bà tôi không giám ngủ để bà nhìn và tôi cầm tay bà để bà đỡ tủi, bà thấy an tâm hơn, an ủi hơn….và mong muốn nếu bà đi cũng thanh thản hơn, bớt cô đơn, nhẹ nhàng hơn (mặc dù nhiều lần gật lên gật xuống vì không thể chống lại cơn buồn ngủ của cơ thể).
Tôi thầm nghĩ trong lòng cảm ơn bà, biết ơn bà, nghĩ những kỷ niệm, những sự hi sinh, thương yêu con cháu hết mình của bà, nước mắt tuôn chảy và thầm mong bà có thể sớm ra đi thanh thản vì không muốn bà phải chịu đựng, đau đớn thêm về thể xác vì cơ thể bà đã bị hoại tử đi nhiều, lở loét nhiều chỗ, bà không khác gì đang sống trong địa ngục trần gian về thể xác.
Đến chiều ngày 9/6 thì bà tôi mất.
Bà tôi cũng như bao người bà đáng kính, tuyệt vời, một đời hi sinh vì con cháu… Nhớ lại từ thời còn nhỏ gia đình tôi có 5 anh em vì quá nghèo nên 2 anh trai lớn nhất (anh cả và anh thứ hai) xuống ở nhà bà ngoại để bà nuôi (anh trai kể lại tôi nghe vì lúc đó tôi còn quá nhỏ).
Rồi sau đó tôi cũng ở chung với bà ngoại một thời gian khá dài vì lúc đó cậu tôi (con trai của bà ngoại) đi làm xa bà ở một mình nên tôi ở chung bà ngoại.
Bà thương tôi cũng hết mình và tôi còn nhớ khi đó nhà nghèo nên buổi đêm lúc bà đi ngủ tôi thường trốn bà đi bắt cá cùng bạn và về sớm trước khi bà tỉnh giấc.
Ở quê tôi vào dịp lễ, tết, đi xa về người trẻ, con cháu thường cho, biếu tiền những người ông bà anh em lớn tuổi của họ, bà tôi cũng được mọi người cho tiền như vậy nhưng điều đặc biệt là những đồng tiền này được bà tôi cất rất kỹ, bỏ vào nhiều túi dành dụm…và lúc tôi học đại học ở sài gòn mỗi khi về tết, về nghỉ hè như thường lệ trước khi đi vào sài gòn để đi học tôi đều xuống thăm bà và nói chuyện bà khoảng 30 phút đến 1 tiếng sau đó tạm biệt bà và lần nào cũng như lần nào bà đều lấy trong chiếc túi được bọc rất nhiều túi ni lông và túi vải ngoài cùng nhét vào tay tôi những đồng tiền bà dành dụm, mọi người cho biếu và bà bảo “cháu cầm vào trang trải thêm mà ăn học”nhưng bà bắt tôi lấy bằng được (mặc dù tôi không muốn lấy vì thương bà) và khi tôi về bà đều khóc vì thương và nhớ tôi vào sài gòn sẽ còn lâu mới về lại.
Tôi đành nhận cho bà vui sau đó đưa về cho mẹ bảo mẹ tôi cầm khi nào mua gì đó cho bà tôi. Không chỉ cho tiền tôi mỗi khi tôi về quê vào lại sài gòn đi học mà bà còn nhiều lần đưa cho mẹ tôi cầm những đồng tiền dành dụm, “hà tiện” hết mực, tiết kiệm hết mức có thể bảo mẹ cầm về mua cho bố tôi, mua cho các cháu ăn uống….
Tôi cũng nghe mẹ kể ngày xưa bà đưa từng chén gạo củ khoai cho bố mẹ tôi….
Nên trong tôi bà tôi là một người bà rất đáng kính, vĩ đại…
Còn rất nhiều điều về bà mà tôi không thể kể hết và tôi viết những điều này không phải để “khoe” về bà mà tôi tin rằng bạn cũng đang có những người ba, người mẹ, người bà, ông, người anh, người chị, người cậu mợ, bác rất tuyệt vời, rất vĩ đại như vậy và như bạn biết cuộc sống rất vô thường.
Tôi cũng thường nói với mọi người “sống nay chết mai” và ngày nay như bạn biết có thể vì cuộc sống cơm áo gạo tiền, vì nuôi con cái, vì nhịp sống ngày càng quá nhanh, quá vội mà chúng ta quên đi những người thân yêu, chúng ta ít gọi điện, ít trò chuyện, ít dành thời gian, ít nói lời thương yêu, ít quan tâm, dễ giận hờn, trách móc, đòi hỏi…
Và đôi lúc chúng ta xem người thân yêu đó, những gì họ làm, hi sinh cho mình là điều hiển nhiên, điều bình thường, thậm chí là nghĩa vụ…
Cho đến khi họ ra đi, họ bệnh, họ phải xa chúng ta,…chúng ta mới trân quý, mới tiếc, mới hối hận, mới mong muốn 2 từ “giá như”, giá như thời gian quay lại, giá như mình làm điều này, nói lời cảm ơn, trân quý người đó ….
Và tôi cũng đã nhiều lần “giá như” ngày đó mỗi khi xuống thăm bà, chào bà để vào sài gòn mình xuống sớm hơn, dành nhiều thời gian để nói chuyện với bà thay vì chỉ 30 phút,..
Giá như mình nói cho bà nghe những điều tuyệt vời bà đã hi sinh cho mình, cho bố mẹ mình, cho con cháu… Hỏi bà nhiều hơn … Cảm ơn bà nhiều hơn, báo hiếu bà nhiều hơn..
Nên tôi rất mong bạn cũng như tôi từ bây giờ mình cùng chậm lại để chúng ta quan tâm, dành thời gian nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, trân trọng hơn, cảm ơn, chia sẻ nhiều hơn về vật chất, tiền bạc, thời gian, và những thứ khác…cho những người thân yêu, nuôi dưỡng sự biết ơn, hiếu thảo hơn để chúng ta không phải hối hận, để không phải nói 2 chữ “giá như” vì cuộc sống không ai giám chắc những người thân yêu của mình ngày mai sẽ như thế nào, sẽ còn ở với mình, sẽ còn trên cõi đời này.
Nên chúng ta dù cuộc sống ngoài kia đang rất nhanh, rất áp lực, rất ganh đua, rất vội vã, vô tâm, vô cảm, rất bận, rất nhiều thứ lo toan… Chúng ta cũng chậm lại để báo hiếu, để thương yêu, để nói lời cảm ơn, để dành thời gian, để san sẻ, chia sẻ, để lắng nghe, để hiểu và thương bố mẹ, ông bà, người thân yêu của mình.
Tôi viết những điều này lên đây có thể sẽ gợi nhớ trong bạn một vài kỷ niệm buồn, những điều không vui, tiêu cực, những điều hối tiếc, ân hận trong bạn quay về thì thành thật xin lỗi nhưng mong bạn nhìn mặt tích cực của nó để chúng ta rút kinh nghiệm, chúng ta làm ngay những điều có thể với ba mẹ, với ông bà với anh em, với xã hội, cuộc đời này. Đặc biệt tôi đang cố gắng làm và nuôi dưỡng hạt giống hiếu thảo. Nên tôi đang làm gương, nuôi dưỡng sự hiếu thảo để truyền cảm hứng, làm gương cho anh em và bạn bè, những người tiếp xúc, quen biết tôi một chút lan truyền nào đó.
Tôi biết có thể bạn và nhiều người ngoài kia đang âm thầm và hiếu thảo hơn tôi rất nhiều, đang đặt ưu tiên cho gia đình, cho những người thân yêu lên trên những việc khác…
Đấy cũng là điều tôi đang cố gắng làm với tất cả những người thân yêu và cho xã hội.
Nếu bạn đã biết tôi, là người thân, bạn bè của tôi thì nhìn vào những hành động của tôi bạn sẽ thấy tôi nói rất rất ít nhưng làm rất nhiều, và vẫn đang cố gắng làm nhiều hơn, đặc biệt những gì mà tôi đã nói, đã hứa….
Xin vĩnh biệt người bà đáng kính của tôi.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết này, nếu các bài viết nào của tôi giúp ích, truyền cảm hứng, động lực, chia sẻ được điều gì tích cực cho bạn và bạn nghĩ sẽ giúp ai đó người thân yêu của bạn xin chia sẻ đến họ.
Chúc bạn tất cả!!
Leave a Reply
Want to join the discussion?Feel free to contribute!